Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.
Cuộc mua bán giữa chúng ta cần được giữ bí mật. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi.
Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Nàng quay xuống nhìn thẳng vào tôi. Trơ trọi giữa phố đông.
Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.
Nhưng thơ đâu có phải là một khối trọn vẹn thơ ngây. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn.
Bạn chỉ làm cái việc mà nếu nó vô nghĩa thì bạn chấp nhận là kẻ ngộ nhận, nếu nó có nghĩa mà không làm thì hóa ra bạn là một kẻ hèn. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Nó cũng như tình yêu thương. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.