Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Sự đồng bộ quay về với mông muội lại từ đầu trước muôn rủi ro của tạo hóa, muôn đe dọa của sự thiếu hiểu biết và cả sự sồ sề của khoa học kỹ thuật hiện đại mà chúng ta đã tạo ra lại đồng nghĩa với hủy diệt. Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.
Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng. Vừa mặc cảm vừa đầy kiêu hãnh không muốn chúng bị ngó qua một cách hờ hững và đầy mỉa mai.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Trong sự thiếu hiểu biết của cả hai. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Ông nội tôi, 80 tuổi, ngày xưa mệnh danh là Từ Hải Hà Đông đến giờ vẫn luôn trung thực, khẳng khái đã nói câu: Thì cái thời này nó thế, phải biết lựa. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày.
Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Bạn muốn một sự thanh minh lớn hơn. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.
Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Chúng tôi gặp cậu ở nhà cậu và cùng đi.
Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.
Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.
Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Cái đêm ấy, tôi đã lao động như một người công nhân thực thụ. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.