Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc. Mặc quần đùi ra đường lạnh.
Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt. Môn Lí và Hóa ban đầu tôi học tốt. Nhưng bác nói: Bật dậy nào.
Chúng xèo xèo sền sệt. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được.
Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Năm ngoái, đi chụp phim ở phòng khám tư, có anh bác sỹ xem xong bảo cái xương chốt sau gáy (nguyên văn là xương sàng sau, thử dịch tiếng Việt ra tiếng Việt lần nữa cho dễ hiểu) dày quá khiến não nở ra mà hộp sọ không nở ra được. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.
Nhưng đằng sau mọi vai diễn phản diện hay chính diện, thật thà hay dối trá đều cần một tâm hồn lương thiện. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán.
Mà thản bởi vì lòng cần thản. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Em sẽ thôi là một sinh linh.
Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì. Nhưng đó là chuyện lâu rồi. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.