Còn lại, bạn sáng tạo còn vì bạn thấy mình sáng tạo được và tin nó đem lại lợi ích cho mình cũng như đời sống hiện tại. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.
Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Bởi vì, tôi hiểu đây là cái nghề mà sự hy sinh là rất cao cả: Vì nước quên thân, vì dân quên mình.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.
Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước.
Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Để chỉ ra chúng ta đều khổ. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có.
Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn.
Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Nhẹ như thể bên trong đã mục ruỗng, cạn kiệt cả.