Vậy phải làm sao? bạn có thể lại hỏi một phòng dẫn nghề nghiệp [39]. Ngày hôm nay tôi sẽ luyện tinh thần theo hai cách: Tôi sẽ giúp ích một người nào đó mà đừng cho ai hay. Sau đó ít lâu, người ta hỏi ông Larwrence Jones có thù oán những người đã kéo lê ông trên đường và chực thiêu sống ông không, ông đáp: "Tôi còn bận trí biện hộ cho chính nghĩa của tôi, còn thì giờ đâu mà thù oán họ.
Vậy thì lo nghĩ về tương lai làm gì?". Trên chiếc tàu đó, ông thấy người thuyền trưởng, đứng ở cầu thang, chỉ nhấn vào một cái nút mà làm chạy một cái máy, tức thì ngăn thiệt kín những bộ phận chính trong tàu, không cho phần này thông qua phần khác, ví dụ vì tai nạn nước có tràn vào cũng không đắm tàu được. Hãy làm cho những đường nhăn trên trán hay ở góc miệng dãn ra mỗi ngày hai làn.
Alffred Adler, nhà trị bệnh thần kinh trứ danh, có nói một câu lạ lùng nhất từ trước tới giờ. Xét cho kỹ, nghệ thuật nào chỉ để tự mô tả hết. Câu chuyện như thế này: Rudyard Kipling sau khi cưới một cô nàng ở Vermont, tên là Caroline Balestier bèn cất một ngôi nhà xinh xắn ở Brattleboro (Vermont), hy vọng sẽ lấy đó làm nơi dưỡng già.
Nhưng anh ta nói: "Trời cao đất dầy!! Hết thẩy khách ăn đều phàn nàn về món ăn dở, sự hầu bàn chậm chạp, trời nóng, giá cao. Tôi ngẫng đầu, mạnh dạn đi xin một chân bán điện cụ. Chuyện đó xảy ra 18 năm trước.
Như đã nói ở trên, tôi đã đóng cửa phòng luật, còn lấy đâu thân chủ nữa. Loài vật thản nhiên trước cảnh tối tăm, dông tố và thất tình; vì vậy chúng không bao giờ đau thần kinh hoặc bị vị ung, cũng không bao giờ hoá điên hết. Cầu Trời cho có nhiều khách ăn như ông".
Không ai làm được việc đó hết, trừ phi chính bạn, Nhưng điều mà tôi có thể làm được là chỉ cho bạn biết những người khác trừ 50% nỗi lo của họ ra sao - còn bạn phải tự trừ nỗi lo của bạn! Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng. Tôi thường khen cô hán hàng có cặp mắt hoặc mớ tóc đẹp.
Nhưng tôi đã để cho tinh thần hưu dưỡng và hết lo nghĩ. Muốn luyện một tâm trạng để được bình tĩnh, thảnh thơi trong lòng, ta hãy theo quy tắc thứ năm này: Đừng bắt chước. Ông thuật với tôi rằng hồi thiếu niên, ông hết sức ước ao được yêu chuộng và lừng danh.
Như tôi đã nói, lần đó tôi thoát chết có lẽ nhờ chiều chúa nhật ngồi chép lại những hành động có thể làm được cùng những kết quả có thể xảy ra được của mỗi hành động. Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng. Rồi anh đi du lịch với tinh thần của ông già Omar trong bốn câu thơ này:
Tôi lo vì tư tưởng có ung thư trong bao tử. 000 bác sĩ và nữ điều dưỡng làm việc náo nhiệt ngày đêm. Trong chiến tranh vừa rồi, người ta phải nối đuôi hằng giờ trước tiệm để mua bánh của bà.
Thực rõ ràng như mực đen trên giấy trắng. Tôi rán suy nghĩ tìm một giải pháp. Hộc tủ của tôi đầy những truyện đó.