À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát:
Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Không, phải giữ sức khỏe. Đến giờ tiêm, mẹ bạn dúi cho y tá 10 nghìn.
Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Bây giờ là 12h26 đêm. Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài.
Hôm qua tao nóng quá. Dùng hay không dùng thì có sao. Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Màu xanh của bể bơi.
Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt.