Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Nhưng cái giấc mơ cũ ấy, đời có lấy đi đâu. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm.
Trên Hồ Gươm lúc này chắc đang có lễ hội du lịch tưng bừng. Còn em thì cứ thương hại anh, giả vờ như mình là một cô nai vàng ngơ ngác. Mà sống khoa học một chút.
Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Chứ không phải như thời của tôi bây giờ.
Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Em sẽ thôi là một sinh linh. Tôi định kêu to hơn, lại thôi.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Nếu họ cho rằng cái cách mà bạn sống và tư duy là sai thì bạn sẽ còn sai nhiều lắm. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn.
Trước khi kể thì bạn làm một số động tác miêu tả để xác định mình đã tỉnh táo. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Bịt tai lại, im lặng, là xong.
Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.