Tôi biết lần đầu tiên khi nghe đoạn băng đó chắc chắn bạn sẽ thốt lên rằng: Ôi trời! Nghe khủng khiếp quá!. Bạn cứ tự nhiên như không và thoải mái nói lên những suy tư của bạn. Tôi muốn mình ngày một tiến triển hơn và giọng nói là một trong những ưu điểm mà tôi có.
Nghe nó không được thông dụng cho lắm. Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi được rất nhiều. Cũng từ đó tôi phát hiện ra nỗi đam mê được nói của mình và quyết định đi theo con đường này.
Ông có thể bày tỏ cảm xúc và lập trường của mình mạnh mẽ hơn bất cứ ai trong thời bấy giờ. Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau. Buổi lễ choáng ngợp một rừng hoa và một rừng cờ.
Quan điểm của ông có cơ sở dựa trên những nghiên cứu khoa học lẫn những suy nghĩ sâu sắc. Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của phát thanh viên đài ABC trong điệu nhạc tèng teng quen thuộc: Và bây giờ là 5 phút giải lao của Chương trình Don McNeills Breakfast Club. Nếu không biết rõ về người quá cố thì bạn có thể nói về những thành tựu mà ông ấy (hay bà ấy) đã đạt được.
Câu chuyện cười đến một cách tự nhiên và bất ngờ mới đem lại nhiều hứng thú. Bởi ngày nay, chìa khóa thành công trong cuộc nói chuyện là sự thích hợp (relevance). Mọi việc đã thành công tốt đẹp.
Nói chuyện với cấp dưới thì giữ thái độ như thế nào? Có nhất thiết là lúc nào cũng phải nói như quát thì mới thể hiện được cái uy của người lãnh đạo? Chắc chắn là không. Bởi khi lắng nghe tôi sẽ học hỏi được rất nhiều. Đó là lý do tại sao họ rất chăm chú lắng nghe bạn nói.
Điều này là lý do khiến Stevenson có tiếng là nhà tri thức. Vào thập niên 1950, chúng ta phải biết một ít về cái gọi là Chiến tranh lạnh. Hầu hết chúng ta thường có tính hay e dè, bối rối.
Thế là gần cuối chương trình, khi tôi nói lấp lửng về vấn đề này thì đùng một cái, Perrot nói rằng ông ta sẽ ra tranh cử tổng thống nếu được bỏ phiếu trên khắp 50 bang. Bình thường Hope đâu có như thế, chỉ khi ánh đèn camera chiếu vào là Hope trở nên luống cuống lập cập. Sau đó nhắc tôi lần nữa: Ngày 10/6, 8 giờ tối, Câu lạc bộ Miami Shores Rotary.
Cha là người mà tôi gần gũi nhất. Đây là một đức tính không phải là không cần thiết. Quan điểm về chính trị của Ted giống như nhiều người khác, trong đó có tôi.
Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa. Đài phát thanh ở Miami, chuông điện thoại reo . Khi ấy ông là đại sứ Hoa Kỳ tại Liên Hiệp Quốc.