Ta nên lấy thế làm mừng. Đã mấy tháng nay, nhờ hai đứa con mồ côi ấy, tôi quên hẳn cảnh ngộ tôi đi và được vui vẻ quá. Lúc ấy ta phải quyết định, hành động và đừng bao giờ ngó về phía sau mà cứ một mực tiến tới".
Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả. Anh biết rằng phần trên đồng hồ đó có dựng hàng ngàn hột cát. Vậy mà con người có bệnh thất vọng cố cựu này cũng công nhận rằng tính tình vui vẻ và sự vui sống là thuốc bổ nhất cho sức khoẻ của con người.
Bây giờ tôi biết rằng ở đời chẳng ai để ý đến mình cả và có nghe nói gì về mình, họ cũng thấy kệ. Phải ngăn những đợt sóng oán hờn ấy lại, diệt con sâu ưu tư đó đi, nếu không, nó sẽ diệt ta mất, chẳng sớm thì chầy, ta sẽ sinh ra cáu kỉnh, chán chường, đau tim, đau bao tử, mất ngủ, mất ăn, mắc bệnh thần kinh và loạn óc. Tức thì anh viết xuống giấy những nét rắn rỏi: "Thế tại sao cứ vô lý mà lo mãi?".
Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Tưởng Giới Thạch và Đại tướng Montgomery cũng vậy. Tôi cầu nguyện hăng hái, vì sống chết do lời cầu nguyện đó - mà thiệt đúng như vậy.
"Mà tôi ưu phiền không phải là vô cớ. Hãy làm cho những đường nhăn trên trán hay ở góc miệng dãn ra mỗi ngày hai làn. Vậy chiều chúa nhật đó, tôi vào thẳng trong phòng tôi, tại hội các Thanh niên theo Thiên Chúa giáo ở Thượng Hải, lấy máy đánh chữ ra đánh:
Có nhiều người cố nắm tay tôi để chia buồn. Kẻ mạnh khoẻ nhứt mà ưu phiền thì cũng hoá đau được, đại tướng Grant thấy như vậy trong những ngày sắp tàn cuộc Nam Bắc phân tranh. Bà mẹ chồng tôi một hôm kể cho tôi nghe cách bà dạy dỗ con cái.
Trong đoạn đầu Cựu Ước kinh, thì Thượng Đế cho loài người làm chủ cả vạn vật. Chúng ta vốn là một loài ít dùng lý trí và dễ cảm xúc. Khi viết chương này, tôi nhận được bức thư của một ngườiđàn bà mạt sát Đại tướng William Booth, người lập ta "đạo binh [31] tế độ lầm than".
Cô nói: "Bây giờ thì tôi chỉ nhún vai rồi bỏ qua". Và sự ấy vô cùng quan trọng đối với tôi. Mới rồi đã hạn hán dữ, mà còn có thể hạn hán được nữa - làm sao con có gạo ăn mùa thu tới đây được? - hoặc nếu mất việc thì con làm sao có gạo mà ăn?".
Một tháng trước, cả cơ nghiệp của tôi sụp đổ trên đầu của tôi. Bà lo lắng, cáu kỉnh để rồi, sau đó ít lâu, mắt bà lúc đó mờ hẳn. Mắt cô bỗng sáng ngời, tinh thần cô bừng tỉnh liền.
Phải, chúng ta là đàn hậu sinh mà ông bà lo âu về lời bình phẩm khen che của hậu thế lắm. Tôi không tự chủ được tư tưởng. Và tôi bận quá, không có thì giờ để thấy mình cô độc, để ưu phiền nữa.