Mà tại sao ta cứ miên man thế? Tại sao ư? Vì ta ngại. Tay tiếp tục thả giấy vào. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy.
Vào nằm chôn mình trong suy nghĩ. Nhà văn vùng dậy khỏi gọng kiềm da thịt kia. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.
Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị.
Trước đây, bạn từng rất khỏe. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.
Thôi ạ, cháu chả biết nói gì. Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Êm dịu và hoang vắng. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Bỗng chị bị tuột mất dép. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.
Họ kinh doanh khách sạn. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Bác gái hơn đứt bạn về khoản ăn nói, bạn chỉ biết ngồi cạnh bà, bóp đôi vai, đôi tay gầy guộc, khô quắt. Một điều rất hệ trọng. Là oang oang toàn thứ mình không biết.