Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em. Chỉ là ta đang viết. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Chúng cộng hưởng với nhau và dùng sức rung của mình âm ỉ phá hoại nội tạng. Chẳng có gì đáng bực cả. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.
Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Còn phải dậy đi học sớm. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng.
Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
- Tôi rất mừng vì điều ấy. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ.
Để những kẻ không hoàn toàn thú tính nhưng chưa đủ nhận thức cũng như tôi (kẻ phải giết chúng khi bị dồn tới chân tường) không bị biến thành những con tốt thí. Nên dù lười, hắn vẫn phải cố mà chăm. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ. Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.
Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không. Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.