Nếu tớ làm thế thì đã tiết kiệm cho Jessica rất nhiều thời gian và công sức. Nhưng không sao cả, James đã quá chán nản trước tình trạng mỏi mệt triền miên của mình và anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là có thể tạo ra những kết quả khá hơn - những kết quả mà anh đã nhìn thấy từ cuộc sống của Jones. Tớ cũng đã xác định cụ thể thời gian hoàn thành công việc cho cậu ấy.
Nhóm của James đã có quá nhiều khó khăn rồi, đặc biệt là vào lúc này, khi hy vọng đang lóe sáng trước mắt họ. Cậu đoán thử xem là chuyện gì nào? Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn.
Đó là nút thắt khó nhất trong công việc hiện tại của bọn tớ. - Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian. Thế nhưng mọi chuyện hóa ra ngược lại.
Ngừng lại một phút, anh cố gắng nhớ lại những điều sau cùng Jones đã nói. Từ hôm đó và cho đến suốt cả tuần ấy, tối nào James cũng rời văn phòng sớm hơn thường lệ một tiếng đồng hồ. Và điều kỳ diệu hơn cả là hai cậu con trai đầu lòng của hai gia đình này đều ra đời vào cùng một ngày, trong cùng một bệnh viện, và hai bà mẹ đã nằm cạnh giường nhau!
Thế là James bắt tay vào xác định thời hạn cho từng công việc và nói chuyện cụ thể với mỗi nhân viên một lần nữa. Cậu là người có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu có thể giúp tớ không? • Tìm được bí quyết giúp tái tạo năng lượng và đam mê trong công việc
- Jones à, vì sao ngay từ đầu cậu không nói hết luôn một thể? Nếu thế thì có phải tớ đã tránh được bao rắc rối và không phải làm phiền đến cậu nhiều lần như thế không? Áp lực công việc trước kia từng có lúc bám chặt lấy anh đã dần tan biến tự lúc nào không rõ, bởi giờ đây anh cảm thấy thoải mái với phong cách làm việc mới mẻ và tích cực này. Áp lực công việc trước kia từng có lúc bám chặt lấy anh đã dần tan biến tự lúc nào không rõ, bởi giờ đây anh cảm thấy thoải mái với phong cách làm việc mới mẻ và tích cực này.
Hồi đó, sau vụ việc với Jennifer mà tớ đã kể, tớ làm việc với Jennifer rất tốt, cho đến khi tớ giao cho cô ấy dự án Simpson. Bộ phận của James bắt đầu một tuần làm việc mới trong tâm trạng phấn khởi, gương mặt mọi người đều toát lên vẻ yêu đời. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ.
Nhưng sau đó cậu vẫn có thể nói hết cho tớ nghe mà. James không còn phải làm việc quên ăn quên ngủ nữa. "À phải rồi!", James vừa lẩm bẩm vừa viết thêm một ghi chú khác:
Đối với một người quản lý, không có lời khen ngợi nào có ý nghĩa hơn thế! Anh không biết phải nghĩ hay nói thế nào cho đúng. James cảm thấy thất vọng hơn là xấu hổ vì những hành động của Josh.
Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. - Nè, anh nịnh em vì có điều gì không phải với em, đúng không? Cậu nói cụ thể hơn xem nào? - James thắc mắc.