Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.
Họ cũng chả ngại chửi cầu thủ đội nhà lỡ sơ suất hay trọng tài bắt không hợp ý họ. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu.
Con người cần được ôm ấp, vuốt ve. Đừng làm mọi người buồn lo. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Cớ gì mà không dám nói. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ.
Người ngoài chỉ tin, thờ ơ hoặc chế giễu. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc.
Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Nhìn bạn lặng lẽ, ít ai biết bạn có một tuổi thơ hiếu động và đầy kỷ niệm. Đàn ông không hướng tới nó thì chẳng bao giờ đàn bà, trẻ con đỡ khổ.
Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ.
- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Thôi, bác đừng xuống. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.