Ông bạn công sự với tôi đã có dịp nhận thấy rằng khi một người đàn bà có thể thổ lộ tâm tình, người ấy thấy nhẹ nhàng biết bạo. Hăng hái làm việc thì sẽ không thấy lo lắng và mệt nhọc nữa Thuở ấy ông mê một chiếc còi (tu-huýt), mê tới nỗi, chẳng hỏi giá chi hết, đã dốc ráo tiền trong túi ra mua.
Sau nhờ được ông bà Loftin dắt tôi về nuôi tại trại ruộng, cách tỉnh độ 13 cây số. Chúng tôi đi thăm khu vườn của John D. Mà thiệt thế, dùng tiền mua một vật, tức là "kinh doanh" chứ gì?
Tôi chạy lại xưởng của California, rán làm cho ông hội trưởng hiểu rằng thời vận đã xui, và chúng tôi đương bị phá sản. Vậy nếu những lời chỉ trích bất công làm cho ta buồn bực, chán nản thì đừng quên quy tắc này: Bạn và tôi, chúng ta thường thấy một vật gần như trống rỗng; bóng đèn điện.
Nếu chiến tranh không kết liễu ngay lúc đó thì chắc là tôi nguy rồi. Nhờ dạy người lớn trong 35 năm, tôi biết rằng đàn ông và đàn bà có thể diệt ưu phiền, sợ sệt cùng nhiều chứng bệnh và có thể thay đổi hẳn đời họ đi bằng cách thay đổi tư tưởng trong đầu. "Nói xong, tôi thấy dễ chịu hơn, đã lâu chưa bao giờ được bình tĩnh như lúc ấy.
Một buổi trưa hè, chúng tôi đương đàm đạo tại nhà anh Đ. Từ lâu rồi mỗi lần gặp nỗi lo lắng gì thì luôn luôn tôi lại bàn đánh máy, đánh hai câu hỏi sau nầy, rồi đánh luôn những câu trả lời nữa: Người tôi nói tới đây là ông Al Smith, đã giữ chức Thống đốc tiểu bang Nữu Ước trong bốn nhiệm kỳ liền, một việc không tiền khoáng hậu trong lịch sử xứ này.
Tôi nói vậy vì tôi đã được kinh nghiệm. Nếu bạn muốn hiểu rõ điều ấy xin bạn lại tiệm sách mua cuốn: Bạn và sự di truyền của Amran Schinfield. Nhưng tôi không trốn đâu được hết.
Tôi giúp việc xã hội trong châu thành, làm Hội trưởng hội học sinh. Ông liền mở lớp học này. Hay là trường hợp của Robert Falcon Scott và bạn đồng hành.
Nhiều khi không được số đó nữa vì hễ đau thì bị trừ lương mà nhà tôi lại thường đau vặt. Như vậy tôi dần dần tập cho họ chú ý tới người. Ông tàn tật 23 năm vì chứng sưng khớp xương.
Tôi không hề để ý tới những sự gian lận đó mãi cho tới hôm có một người laị thăm tôi tự xưng là Thanh tra của chính phủ và đòi tôi một số tiền trà nước. Tôi cũng buồn vì một cái thẹo xấu xí nằm ngay giữa trán do tai nạn xe hơi nữa. Tôi quen một người đàn bà ở Nũu Ước lúc nào cùng phản nàn về cảnh cô độc.
Chắc chắn là tôi đã chết điếng. Ông nói: "Nhiều năm kinh nghiệm dạy tôi muốn ngủ ngon thì không gì bằng tụng niệm. 000 lính ở trận Gettyberg cũng cứ 1.