Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Bác gọi xuống ăn sáng mấy lần bạn cứ lờ đi. Lần sau thì có lẽ họ không tha vì nói đúng quá, chả chừa ai ra. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.
Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Cớ gì mà không dám nói.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.
Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.
Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Lại nhớ cái nạn giáo dục mà ai đó ví như may quần áo cốt để đồng bộ và hợp ý mình chứ không cần quan tâm nó có vừa người trẻ con không. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ.
Ta cũng được đi câu. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao. Là dông dài, là ngắn ngủi.