Mở tủ ra, thay quần áo. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Có một lí do tôi không thích đi là tiền.
Tôi nhất quyết không đi. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.
Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Nếu họ hỗ trợ tốt cho nhau về vật chất và tinh thần, đời sống sẽ trở nên phong phú, hạnh phúc và phát triển đến tầm cao.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.
Thất vọng, tụt giá rồi. Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Hầu hết thì bạn chơi game, chơi thể thao hoặc viết.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.
Viết ra là đem chúng đi triệt sản bớt. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng.
Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Mẹ chị cũng đã từng như vậy.