Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.
Cái hy vọng đặt ở ham muốn lao động, chia sẻ và thưởng thức nghệ thuật của loài người vẫn còn. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.
Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Tự giác làm một số việc. Nhưng chờ đến bao giờ.
Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Cậu em kia, là một người tốt. Vẫn đang chỉ là kinh doanh chộp giật.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình.
Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Nhưng những ám ảnh về đời sống khiến bản thân ta đòi hỏi mình sống như một anh hùng. Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong.
Nếu bạn nguyền rủa mình hoặc loài người sẽ có một cái kết có vẻ ấn tượng. Là oang oang toàn thứ mình không biết. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm.
Nhưng rồi anh cũng chấp nhận. Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu.
Hiếm người thấy đỏ mặt. Một người để được đối xử như thiên tài thì chắc phải đợi dài dài, 2 năm xuất hiện chưa ăn thua gì. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì.