Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Đôi lúc, bạn có một chọn lựa khác. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác. Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê.
Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Lại cái đồng hồ báo thức đây.
Người rỗng như không có lực. Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.
Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại.
Mẹ vòng sang bên trái tôi. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).
Thật ra, có gì để mất đâu. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm. Vận động điên cuồng và đầy khao khát.
Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Mình được khóc cho mình.