Vứt béng cái chuyện này đi. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Rồi: Mình giúp nó cái này thì nó phải ơn mình thế này.
Chúng tôi chỉ đi chơi thôi mà. Hoàn toàn không ngái ngủ. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Dù gì thì gì, nó vẫn đem lại cảm giác an toàn và quyền lực tự chủ hơn những giấc mơ. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.
Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Em vẫn biết là anh bất mãn. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn.
Kệ sự thật là năng lực phát huy cũng thường là lúc năng lực dần cạn kiệt. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.
Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.
Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Có một bộ quần áo trên sàn và bạn mặc nó. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Có ai mất xe lại thế không. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.