Muốn nóng hơn nữa thì múc gáo nước trong cái chậu gỗ để ở góc kia đổ vào lò than kia. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó.
Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch.
Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Cái thùng rác lở loét hơn. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ.
Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.
Tôi chỉ thấy rầu rĩ. Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.
Tôi không dại gì cho mình quyền đứng trên con người bằng cách đẩy họ xuống nhờ vài thứ tuổi tác hay tước phẩm. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó. Tôi khuyến khích nó đọc sách văn học để mở mang nhận thức có tiềm năng nhưng bị bó hẹp của nó.
Đừng ví ta với sự chung chung của số đông. Chị cả đi lấy chồng để lại căn phòng. Bây giờ là 12h26 đêm.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Tẹo tôi sẽ đến lớp ngồi dù vẫn không có tên trong danh sách lớp mới. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu.
Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Đến giờ phút này còn chưa nổ mới dám tin mình là thiên tài chứ. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.