Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Không phải là giáo huấn, chỉ ra chân lí hay giác ngộ cho quí bà nọ. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Trẻ con hay người lớn. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác.
Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.
Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay. Tôi vẫn không nói lời nào… Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong.
Chỉ là ta đang viết. Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học.
Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế. Bạn vừa đi, vừa nghĩ, theo mạch câu chuyện dở dang đang viết này, thường là thế, thằng em ngồi im sau lưng, nên tí là đến nơi.
Rao giảng cũng là chơi. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn.
Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Không cất đấy, làm gì được nhau. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.
Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.