Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào? Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Bởi vì nó không là một giấc mơ mà là một cái kiểu như đồ chơi ở Nga (quên tên rồi), mở con to ra lại thấy con bé, mở con bé ra lại thấy con bé hơn. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Đừng sa sầm mặt như thế. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này. Ốm ra đấy mà làm gì.
Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.
Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải.
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Giữa hiện thực và huyền ảo. Liên miên liên miên đục vào óc.
Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Hiểu không? Nếu tôi không giữ trái tim thì hoàn toàn tôi có thể là Hítle, Pônpốt mất rồi. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Chả muốn viết tí nào. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.